Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2007
trên điểm tựa một ngàn
Bao năm rồi chẳng bình yên
Pháo giặc bắn sang từ hướng Bắc
Trụi trần đất đá Vị Xuyên
Tôi đã sống một thời cao nguyên
Đã qua đôi mùa khô biên giới
Mà hiểu núi mà xót xa yêu núi
Là nơi đây sau lưng tôi Hà Giang
Mây phủ trắng đỉnh cao Hai Ngàn
Người bản Mèo rủ nhau về dưới thấp
Tựa vào đá tôi quay đầu nhìn khắp
Ruộng bậc thang mờ xanh cỏ tranh
Nơi đây nhiều tên đất nổi danh
Suốt Cụt, Bốn Hầm, Cốc Nghè, Cửa Tử…
Pháo - phản pháo ngày đêm dồn ứ
Lồng ngực ta nung lửa chặn thù
Tôi chồm mình qua bờ chiến hào
Lấp loáng thượng nguồn sông Lô ánh đỏ
Ôi sông Lô tuổi học trò thuở nhỏ
Miền Nam xa tôi hát khúc sông Lô
Uống bát nước đường trong hầm điểm tựa
Đồng đội quây quần hỏi chuyện phương Nam
Bạn cầm tay tôi nhắn lời “chia lửa”
Khi nghe mùa khô Campuchia
Nơi đây tràn trề thế đất
Vẫn cứ rạch ròi giữa trái tim tôi
Như sông Hậu sóng duềnh xa hút mắt
Đường biên xanh cột mốc dựng bao đời
Vị Xuyên, tháng 7-1985
phượng
mềm mại rơi trên ghế đá bệnh viện
Em rơi từ bao giờ
Phượng đã sống hết đời của phượng?
Hiu hiu ta nghĩ lại phận mình
Tuổi trung niên đội mấy trắng bình sinh
Bàn chân bước hững hờ lầy lội
Tim xa xót những niềm đau vô tội
Tình yêu phù du
Cái riêng mình ta bỏ mất
Con thiêu thân trong ánh đèn mờ
Em bay bồng bềnh áo trắng
Cơn sốt chiều nay ta tỉnh cơn mơ
Phượng đã sống hết đời phượng nở?
Mà ung dung bất động gầy gò
Ta cười khóc trong mưa chiều ráng đỏ
Lạ lùng lòng vợi âu lo
Quân y viện 121, hè 1984
số phận
Chưa đủ
Phải hành động
Số phận con người?
Đừng đứng gần bức tường sắp đổ
Ta giãi bày cùng em và chờ đợi
Em thông minh cũng chờ đợi giãi bày
Tự giao ước hiểu nhau là đủ
Bỗng chia li cô độc ở cuối ngày
Cái lỗi không phải vì mỗi ngày
Có những giây phút cuối
Ta yêu nhau hay ta chỉ yêu ta
Ta khép kín tâm hồn ta lại
Cái trung thực nằm lòng rồi cũng phôi pha
Em nuối tiếc còn ta ân hận
Gõ cửa lương tâm thì nước đã qua cầu
Khi bừng tỉnh lương tâm là số phận
Trắc trở làm sao ta lại bắt đầu
Bắc Ninh, mùa thu 1986
nửa vầng trăng quan họ
Một nửa vầng trăng lưng trời quan họ
Thức cùng tôi đêm thị xã oi nồng
Đêm tháng bảy hạt mưa nghèo khó
Mai xa rồi Bắc Ninh
Tiếng còi tàu vọng dưới Lim
Chiếc lá bàng chợt rơi giữa đêm
Từng đêm tàu lên biên giới
Dốc Liềm ai đi chơi trăng
Tôi chưa quen em ngày hội Lim
Đến hội Thổ Hà bên nhau suốt buổi
Uống rượu làng Vân xuống thuyền xem hát hội
Cả mùa xuân vẫn không quen nhau
Một nửa vầng trăng đêm thâu
Lặng lẽ trôi ngược tiếng còi tàu
Em có hát người ơi người ở…
Nhưng người cứ xa nhau
Phải đâu trăng đêm nay cô đơn
Mà lòng ta li tán
Không đâu em
Tình phố chợ phôi pha
Con sông Cầu làng bao quanh…
chỉ còn trong câu hát
Chuyến tàu rậm rịch vào ga
Nửa vầng trăng bỗng vỡ òa lay lắt
Ai đêm nay tiễn người lên phương Bắc
Mai xa rồi em ơi
Mai tôi về phương Nam
Mòn dấu chân người lính
Gặp lại em
Nơi một nửa vầng trăng
Bắc Ninh, 17-7-1987
đêm cao nguyên
Đêm đầu tiên bên nhau đêm cao nguyên
Đêm thanh bạch giọt lệ buồn thanh bạch
Đêm hồng hoang đôi tâm hồn trong sạch
Đêm bao dung tay trong tay cô liêu
Đêm ngàn sao ta bên nhau trên cao
Đêm chơi vơi trong hoài niệm ngọt ngào
Đêm cúi xuống dòng sông nghe thao thức
Đêm nhìn lên lòng trời đất xôn xao
Đêm ấy em về tịnh tâm rạo rực
Đêm ấy ta về thương nhớ lao đao
Đêm đi ngủ rồi mà ta còn thức
Đêm mơ cuối cùng là đêm hôm nao
Đà Lạt, 22-5-1977
hồng thanh lâu
Lầu một lầu hai lầu ba
Bước non lầu tía bước già lầu xanh
Bước thêm nửa bước mong manh
Là em xiêm áo phong phanh dậy thì
Bờ hồng diệp đóa tường vi
Lời oanh tiếng thảo thầm thì đoan trang
Dòng ngọc nữ giữa hà giang
Long lanh lệ giữa mơ màng kim châu
Chiều nay tráng sĩ qua cầu
Dừng chân gác kiếm bên lầu thơ ngây
Đêm nay là mấy đêm say
Tỉnh ra đã thấy trời mây ngang đầu
Hồng lâu mộng giấc thanh lâu
Bước thêm bước nữa ngày sau ta về