Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2007

hà nội mùa này


1.

Trao em những trái xoài cát Hòa Lộc cuối mùa
vàng ươm nâng niu từ Cần Thơ ra Hà Nội. Giọng
con gái Bắc có tiếng ve đong đưa trên vòm sấu
xanh cong cái nắng đầu hè khô khát: “Ôi, anh…”.


Hơn hai mươi năm trở lại. Sắc áo lính ngày xưa
của chàng trai phương Nam đã tan trong hồn cây
cỏ thủ đô. Ngày ấy ta thèm xoài nhưng xoài chưa
là hàng hóa Bắc - Nam. Mỗi chủ nhật rời doanh
trại Gia Lâm lang thang hồ Gươm, em dúi vào tay
ta tấm phiếu ăn cơm “quốc doanh mậu dịch”. Giờ
em thong thả chọn trái cây bốn mùa Nam - Bắc
sau mỗi bận dan díu đãi đằng bạn bè từ xứ nào
cơm lam, ốc Tây Hồ, chả cá Lã Vọng, ô mai…




2.

Hàng hóa tưng bừng tràn ngập phố phường.
Hàng Tây, Tàu, ta… chộn rộn chen chân giảm giá.
Tha hồ mặc cả. Dẫu khách không mua em vẫn nở
nụ cười, vẫn kèo nài mời mọc. Hai bàn tay trân
trọng nâng món hàng trao cho khách; khác hẳn
ngày xưa ta chỉ nhận từ em…”chuyên trị” một
bàn tay.




3.

Dưới những tòa cao ốc khách sạn, văn phòng liên
doanh sang trọng, vẫn còn những tầng thấp xanh
um cổ thụ và công viên. Thích nhất là ta đã lạc
đường dăm bảy bận, trong những đêm lang thang
cùng cây xanh.
Và những mẹ nhà quê, thầm lặng sáng trưa chiều
quảy những gánh hàng rong; nải chuối, mớ rau,
chùm hoa, trái ổi…cũng lang thang khắp phố
phường Hà Nội vòm xanh. Ta chép vào sổ tay:
“Chợ đồng quê Hà Nội lang thang”.




4.

Em đưa ta đi thăm người bạn cũ còn tại ngũ.
Bạn tặng “Thơ và tranh” vừa mới in xong. Rồi
bày rượu đọc thơ, dẫn khách xem tranh cho
tới nửa đêm. Bạn đã đeo quân hàm thượng
tá, mái tóc đã muối tiêu.
Bạn không còn sống ở Bắc Ninh. Trong
những khu gia binh của Hà Nội mới tháng
năm, có những người Hà Nội mới như anh.

(Anh đã sống được bằng thơ và tranh; một
đôi lần triển lãm, có những bức tranh hòa
bình anh bán được vài trăm đô la Mỹ).


5.

Đêm đưa em về giữa lòng Hà Nội. Cố tình
chạy lạc những con đường đã quen. Và nói
lời chia tay bên hồ Gươm: “Phải chi em là
người tôi yêu”.


Hà Nội, tháng 5-1998

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2007

xa


Sao ta nỡ dứt tình

Giữa muôn nghìn âm sắc

Em thu gọn bóng mình

Ta tìm ta xa mất




cuối năm 1986


Sống trung thực hay sống để cho người ta thương?

Đêm cuối năm tôi nghĩ nhiều về điều ấy

Sống để cho người ta thương – không khó mấy

Cứ bình lặng giữa đời thường, cứ đèm đẹp, là xong

Mà chuyện đời thường, có bình lặng chút nào đâu

Đến lương tâm cũng trở trăn nhức nhối

Trước những nỗi đau nhẹ nhàng, những đam mê lầm lỗi

Huống hồ là chuyện nghề, là lối sống có lương tâm


Sống trung thực hay sống để cho người ta thương?

Nhân cách mỗi người cứ phôi pha theo chiều đồng nhất

Thì đâu cái trúng và đâu cái trật

Giữa bộn bề cũ mới hôm nay?


Đêm cuối năm. Đêm cuối năm này

Tôi nhủ thầm, đừng nói nhiều về đổi mới

Khi chính mình chưa một lần tự thấy

Cái cũ chai lì còn mọc rễ trong tim


Sống tức là thay đổi, là đi tìm

Chỉ dừng lại ở tình thương ngơ ngáo

Lững lơ đắm say. Và lưng chừng. Và khờ khạo

Tức là tôi, muôn thuở, chỉ một mình


Cần Thơ, cuối năm 1986

riêng

Có lẽ chúng mình

Ai cũng có những tầng kỷ niệm

Trong tháp cổ thời gian

Những buồn thương hy vọng

Lặng lẽ hành trang

Theo suốt một đời


Đừng tước mất cái riêng nhau

Đau lắm em ơi


dọc đường chuyển viện


Mừng em rất trẻ

Đã là cô bé sinh viên

Nhớ xưa mình trẻ

Lang thang đời thợ một miền trở trăn


Đường vui sáng dậy

Trùng phùng ngẫu nhĩ trên xe

Em cười xinh vậy

Vần thơ tiềm ẩn e dè hẹn nhau


Tháng hè em nghỉ

Anh theo cơn sốt rét rừng

Đời không vô vị

Chia tay gặp gỡ vô chừng hôm mai


Quân y viện 121 – Quân y viện 175, tháng 10-1989

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2007

mưa


Sao em vội nói lời từ biệt

Mùa xuân hãy còn xa

Mà ngày thu vừa mới đến

Những cơn mưa chiều Cần Thơ xanh thắm


Ru em đầy trong ta

Sao em vội nói lời chia xa

Hơi ấm bàn tay vừa kịp nắm

Đôi mắt nâu ngại ngùng thăm thẳm

Em chập chùng trong ta


Đừng nói lời chia xa

Đừng nói câu từ biệt

Khi ta còn trong nhau


đợi mưa


1.

Anh rút chiếc chìa khóa khỏi ổ điện

Bóng tối ngập tràn căn phòng vừa ấm áp tình yêu

Em giận hờn không muốn ra đi

Nhưng giờ đã hết và đêm đã đến

Mình phải chia tay căn phòng may mắn

Cho ta nồng nàn chờ mưa


2.

Mùa khô vẫn thì thào đong đưa

Đốt cháy bao đêm trường cách biệt

Anh thì thầm nhớ em trong vuông cỏ biếc

Em hỏi anh hoàng hôn hay bình minh

Mà khao khát đợi chờ cơn mưa hồi sinh


3.

Có thể nào ta đánh đổi hết đời mình

Để có được nhau bốn mùa hoa trái

Sao em vẫn là em thuộc về người ấy

Anh là anh người ấy buộc ràng

Ta vẫn đợi chờ từng cơn mưa lang thang

lênh đênh


Em sắp bàn tay anh kề bàn tay em

Anh gân guốc nửa đời mưa nắng

Em thon thả năm ngón dài xa vắng

Thời gian có bao giờ phôi pha



Em xòe mười ngón tay bông hoa

Che tinh nghịch khuôn mặt người con gái

Ngắm nhìn anh phong trần qua kẻ lá

Em gọi tên thời gian chênh vênh



Ta áp vào nhau từng ngón lênh đênh

Thời gian có bao giờ trở lại

Chầm chậm hoàng hôn rơi vào ân ái

Bình minh trong sạch mông mênh


cuối năm 2006



Đêm ngủ chập chờn phải nuốt xeduxen

Nhớ trận đòn trẻ trung giữa trưa đổ lửa

Em quất ngọn roi cô đơn vào tâm hồn già cỗi

Anh thấm đòn vào cuối tuổi năm mươi


Sáng sớm mở vi tính gặp lại những chồng thư rác

Không một dòng email từ quê em

Lạnh ngắt như miền Trung đang chờ cơn bão số 10

Anh mở hững hờ trang weblog


Một ngọn roi thứ hai quất vào da thịt

Giọng con gái trẻ trung từ xa tít

Trả lời bão táp về tuổi trẻ tôi và chúng ta

Anh hiểu rằng mình đã già


Bữa nay đi làm anh sẽ không làm gì cả

Để tạ lỗi với em vì sự ích kỉ của mình

Chỉ muốn em là gia tài cho tất cả

Mà quên rằng tôi khác chúng ta



Cần Thơ, cuối năm 2006


đêm tô châu


(Nhớ chuyện tình Tô Châu Phù Dung)


Đêm thênh thang lâng lâng trong ta
Như bay lên thinh không tan ra
Làm khói sương trên đầm Nước Mặn
Làm đom đóm buồn hiu bay lên tận
Đỉnh non xanh Tô Châu chàng ơi
Quan bắt thiếp xa chàng muôn kiếp mù khơi



Ta huyền thoại cùng em đêm Thạch Động
Rồi la đà trên rừng dừa thơ mộng
Về đậu lại nhành hoang sơ Tô Châu
Khóc với chàng tình hận thâm sâu
Nhủ cùng chàng ta đã yêu nhau



Xa trong đêm sâu kia là ai
Đến cùng ta trần tục lai rai
Làm vua nhé? Ta sẽ cướp nàng đi mất
Làm dân nhé? Ta cũng mỏi mòn hoá đất



Đêm ơi đêm ơi đêm Hà Tiên
Ta lang thang bên nhau triền miên


Hà Tiên, đồi Pháo Đài 1992

chợ nổi cái răng



Chợ đã nổi từ nửa đêm về sáng
Ta vẫn chìm từ giữa bữa hoàng hôn
Em treo bẹo Cái Răng Ba Láng
Ta thương hồ Vàm Xáng Cần Thơ


Ta giang hồ nửa giấc lơ mơ
Sóc Trăng Cà Mau An Giang Đồng Tháp
Ghe thương hồ ta không vẽ mắt
Tới đây cắm sào ta ngủ qua đêm


Cây trái rộn ràng từ vườn nhà em
Gọi ta dậy từ nửa đêm về sáng
Cắm cây sào tre bẹo hình bẹo dạng
Xôn xao xuồng ghe họp chợ chòng chành


Có những chàng trai cô gái thị thành
Làm khách giang hồ đi chơi chợ nổi
Cặp mạn thương hồ tự dưng bối rối
Mua trái sầu riêng mà lòng sầu chung


Đành giã từ nhau chợ nổi Cái Răng
Cô Sáu cười nụ đồng tiền lúng liếng
Anh Bảy dùng dằng cưa li rượu đế
Giá mà ta treo bẹo được lòng nhau





nuôi cu


Em cắt bớt đuôi chim

Bởi lồng anh chọn chật

Thằng con ngồi im lìm

Cả tuần cu không gáy




nụ hôn của đá



Ngập ngừng chạm tay vào thạch nhũ

Nàng Apsara ưỡn ngực và nhắm mắt

Angkor và Bayon thức giấc

Người chiến binh hiện ra


Dường như ngàn năm không xa

Chàng ẩn khuất trong trùng trùng du khách

Tiếng cười tướng quân tung bờm lau lách

Nàng phiêu bồng kiêu sa


Em nhắm mắt hiu hiu vùng vũ nữ

Bước đi điệu múa rừng già

Kìa tướng quân chàng đừng cúi xuống

Nụ hôn của đá ngọc ngà


Giữ lại đền đài một chuyến đi xa

Lòng ta chỉ muốn làm cơn gió

Xoa tay trần lên ngực trần hóa đá

Chập chùng phôi pha


















Angkor Wat – Cần Thơ, tháng 3-2007


ngọn gió đông


Thế hết một thời hoang chúa
Ngọn gió đông buốt giá tim người
Em thảng thốt đền đài nhung lụa
Rờn rợn đau muôn tiếng khóc cười


Thế là tắt lịm sơ đồ lý trí
Chút tro tàn heo hút gió đông
Giữa bàng bạc gươm đao kỹ trị
Sa mạc im lìm lạnh lẽo vùi chôn


Em xiêm áo bước ra từ gió
Cô liêu chiều hoang mạc phong phanh
Hoàng hôn xuống phía trời tây đó
Đây phương đông bình minh mong manh


Chỉ còn lại một mình em bé bỏng
Giữa vô cùng trời đất u minh
Ta mạnh mẽ ôm em mềm mỏng
Càn khôn đâu phải chốn vô tình










Cần Thơ, 14-12-2003

đồng bằng


Em yêu
Hãy bình tâm lại
Giông gió sắp về sao em bỏ ra đi


Em cố tình tránh gặp mặt anh
Một mình em chống xuồng ra giữa đồng nước lũ
Anh khản giọng gọi em dưới mưa giông vần vũ
Hãy quay vào bờ nhóm lửa cùng anh


Ngọn lửa ấm em và anh đốt lên
Đã cháy nồng nàn đồng cam cộng khổ
Bây giờ đang vào mùa mưa bão
Đừng để gió làm ngọn lửa mong manh


Em hãy bình tâm nghe anh
Ta tìm kiếm con đường chưa ngập lụt
Ta đến chỗ vùng cao xanh um vườn tược
Ta dựng cho mình mái ấm ngày mai


Như hôm qua trời đất phôi thai
Sanh ra tình yêu đồng bằng màu mỡ
Dẫu mưa nắng hai mùa trái trời trở gió
Hai đứa mình vẫn bên nhau




nhớ nhà



Đi bên này đến bên kia

Chung cố quận mà chia lìa đôi bên

Miền Tây nửa gánh lênh đênh

Không về hai xứ chiều lên nhớ nhà




mộng mị


Có những trang đời tự nhiên trắng tinh

Có những sát na xa cách vô tình

Có những tháng ngày bên nhau mộng mị

Chỉ còn lại hai người thông minh




hạnh phúc


Hạnh phúc là được
làm cho người mình yêu hạnh phúc
Sau những dòng lệ khổ đau thao thức một mình
Những dòng lệ giận hờn ưu uất
Vì không dám nói lời yêu anh



Hạnh phúc luôn cận kề khổ đau
Bởi yêu nhau mà không dám vượt qua ràng buộc
Anh mới chạm vào bàn tay em lạnh buốt
Em đã rụt rè sợ hãi tránh môi hôn



Hạnh phúc là anh không chịu hiểu em
Anh vội vã nghĩ rằng em thất vọng
Vội vã nghĩ rằng em hờn giận
Và anh vội vàng đau khổ quay đi



Hạnh phúc là đừng ai ra đi
Là quay lại cùng nhau vượt bao ràng buộc
Là đem đến cho nhau tình yêu trong suốt
Cho người mình yêu hạnh phúc từng ngày




nhớ sông


Sao lại chia tay vội vàng như dễ
Mình đã gặp nhau giữa đời trần thế
Dù ngắn ngủi nửa dòng sông



Giữa gió đầy trời và sóng nước mênh mông
Anh muốn ôm em và ru em ngủ
Em co ro trong vòng tay Đất Mũi
Anh rộng dài sông Cửa Lớn ru em



Chiều Cà Mau chia tay
Em bịn rịn và anh lưu luyến
Xe đã chạy rồi mà sóng còn đưa tiễn
Người nhớ thị thành kẻ nhớ sông


Cà Mau, 29-12-2002

bên bờ địa trung hải


Ồ em ạ giữa lòng sa mạc
Ta lang thang cùng với lạc đà
Ta đất đá khô cằn Biển Chết
Ta hồi sinh Do Thái cùng ta

Em lưu lạc ba bốn bề xứ sở
Rồi hoang vu lồng lộng đền đài
Rồi ôm ấp đêm Địa Đàng Trung Hải
Và kêu lên trời ạ ban mai

Israel, 9-9-1999