Sống trung thực hay sống để cho người ta thương?
Đêm cuối năm tôi nghĩ nhiều về điều ấy
Sống để cho người ta thương – không khó mấy
Cứ bình lặng giữa đời thường, cứ đèm đẹp, là xong
Mà chuyện đời thường, có bình lặng chút nào đâu
Đến lương tâm cũng trở trăn nhức nhối
Trước những nỗi đau nhẹ nhàng, những đam mê lầm lỗi
Huống hồ là chuyện nghề, là lối sống có lương tâm
Sống trung thực hay sống để cho người ta thương?
Nhân cách mỗi người cứ phôi pha theo chiều đồng nhất
Thì đâu cái trúng và đâu cái trật
Giữa bộn bề cũ mới hôm nay?
Đêm cuối năm. Đêm cuối năm này
Tôi nhủ thầm, đừng nói nhiều về đổi mới
Khi chính mình chưa một lần tự thấy
Cái cũ chai lì còn mọc rễ trong tim
Sống tức là thay đổi, là đi tìm
Chỉ dừng lại ở tình thương ngơ ngáo
Lững lơ đắm say. Và lưng chừng. Và khờ khạo
Tức là tôi, muôn thuở, chỉ một mình
Cần Thơ, cuối năm 1986
1 nhận xét:
Thấm thía quá vậy trời!
Đăng nhận xét