Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

Thơ Thu Hà, một tác giả trẻ ở Đại học Cần Thơ


Ngày 19-1-2013, Hội Nhà văn thành phố Cần Thơ tổng kết trại bồi dưỡng sáng tác trẻ 2012. Trong số 18 tác giả dự trại, có nữ sinh viên Nguyễn Thị Thu Hà, năm 2 Ngữ văn   đại học Cần Thơ, để lại những bài thơ kí bút danh Thu Hà, làm “động lòng người”.

Thu Hà đọc thơ tại Hội Nhà văn TP.Cần Thơ - 19.1.2013


Nhà thơ Lê Chí nhận xét: “Một hiện tượng. Mới lắm. Mừng cho đồng bằng sông Cửu Long”. Nhà thơ trẻ Huỳnh Thúy Kiều ở Cà Mau, người được mời trao đổi kinh nghiệm sáng tác, nói: “Thu Hà có những câu thơ giàu hình tượng, giàu sức gợi, khi đọc thơ Hà, tôi có nhiều hứng thú và thật sự xúc động”.

Ở buổi tổng kết trại viết, thấy Thu Hà rụt rè và ít nói, không như ngọn lửa khát cháy trong thơ của mình. Khi được mời phát biểu, cô đọc một trang viết sẵn, cảm ơn trại viết và bộc bạch: “Còn gì bằng việc tìm thấy ngọn lửa của tuổi hai mươi? Tuy chỉ mới nhen nhóm nhưng em cảm thấy điều đó rất tuyệt!”.

Tôi xin địa chỉ email và hỏi cô vài chuyện. Hôm sau cô gởi mail trả lời: “Cháu không nghĩ rằng thơ mình ấn tượng như chú nói, vì cháu đưa cho bạn bè và anh chị đọc ai cũng kêu không hiểu cháu nói gì. Và một số lý do khác nữa nên có một thời gian cháu đã ngưng sáng tác. Chỉ gần đây khi tham gia câu lạc bộ Ngữ văn của khoa và tham gia trại sáng tác cháu mới có can đảm sáng tác lại”.


Thu Hà tại trường Đại học Cần Thơ


Hỏi chuyện gia đình, cô kể: “Cháu sinh ra và lớn lên ở Cà Mau. Ba mẹ cháu đều là nông dân. Năm cháu học lớp 6 thì mẹ cháu mất, năm cháu học lớp 8 thì anh hai cháu mất, đến năm cháu học 11 thì ba cháu mất. Cháu có bốn anh trai và một em gái khác mẹ. Anh thứ hai và anh thứ tư của cháu có khiếu làm thơ, nhưng cháu thì đến năm học lớp 11 khi nhà trường phát động cuộc thi làm tập san cháu mới biết là mình có thể sáng tác, lúc đó cháu đã viết hơn hai mươi bài trong vòng một tuần. Bài thơ đầu tiên cháu viết là nhờ cảm xúc sau khi đọc được một bài thơ của anh Hai cháu làm trước khi mất. Lúc đó, cháu hy vọng rằng sẽ tìm được những bài thơ của anh Hai sáng tác khi còn sống để đóng thành một tập, nhưng không thực hiện được. Sau khi biết mình cũng có thể làm thơ, cháu đã ước rằng sẽ tiếp theo bước đường dang dở của anh Hai, được chừng nào hay chừng ấy, nhưng không được ai cổ vũ tinh thần nên cháu cũng không dám suy nghĩ nhiều”.

Xin gửi đến bạn đọc một số bài thơ của Thu Hà, nhân trại viết ở Cần Thơ.

♥♥♥♥♥♥♥♥♥


THƠ VIẾT TRONG MỘT ĐÊM MƯA


1.


Mưa lại về bên em cào xé
Loang lổ tường rêu
Cào
Cào
Cào
ứ ra giọt máu
màu vôi
những ánh sao xa xôi
nghe mưa rủ nhau chạy trốn
những kí ức bề bộn
thản nhiên tìm về
rượu tê đầu lưỡi
một mình nói cười
kẻ điên!
Xoã tóc chập choạng trong đêm
kẻ điên đi tìm thần Chết
đêm cứ trôi mải miết
để biết ngọt đầu môi
anh xa xôi
nụ hôn bỏ dở
màu son khô
quệt!
nhìn xem!
son ở trên tay
và anh
ở đấy!

2.


Mưa
điệu nhạc rỗng tuếch!
Gameshow nhàm!
Thước phim mục rỗng!
Kỉ niệm ngủ quên
mở mắt tìm về
vuốt ve!
Cà phê
ứa tràn nước mắt
hoá đỏ
vết thương bị cào
Nào!
Đi tìm tình yêu
Vùi trong đống hoang tàn đổ nát
Vùi trong những giọt nước mắt
đỏ tươi
Vùi trong trái tim em
đá cuội
Vùi trong anh
mưa đêm!

3.


Nực cười
Mưa mang giày cao gót trên nóc nhà em mục rỗng
Đi đi lại lại
hư không
Mong ngóng
Chờ đợi
Giận dữ
Âu lo
Như một ả nhân tình chờ tình nhân sương khói
Già cỗi!
Mái nhà của em lỗ chỗ nước mưa
Những giọt mưa màu đỏ
Những giọt mưa chưa cầm đã vỡ
Những giọt mưa vừa nhìn đã tan
Thôi!
Bỏ quắt những giọt mưa tắm ướt sàn nhà
Mang hoa khô đi vứt
Để kỉ niệm ngủ quên

4.


Đêm mưa sinh ra một mụ điên
Đi giữa cơn mưa ngật ngưỡng
Nói cười
Phanh ngực ra phơi
Tuổi trẻ bùng cháy
Những nụ hôn chết dại
Những ngón tay mềm mại
vuốt ve
Xoã tóc vai trần
Tình ngây ngất…
Chớp mắt
Tuổi trẻ vụt tan
Nụ hôn màu khói
Tay mềm rút vội
Quay lưng!
Ngực đầy nếp nhăn
Quả tim rúm ró
Người chẳng đoái hoài
Trời chẳng đoái hoài
Tình bạc thếch
Nên
Nói cười
Ngật ngưỡng
Một mụ điên được sinh ra
Để quên!

5.


Không có mùa đông
Chỉ có mùa mưa và mùa nắng
Những ngày đầu mưa
Lạnh
Tâm hồn lên mốc
Không có nắng để phơi
Khép miệng, buông rèm
Để mặc mưa viết nhớ thương trên ô cửa kính
Lấy những chai nước sơn đủ màu
Quệt vào ngón tay
Ngón cái màu hồng
Ngón trỏ màu đỏ
Ngón giữa màu tím
Áp út màu xám
Cuối cùng màu đen
Đưa bàn tay lên
Nực cười
Ngón cũng già nua như năm tháng
Ngón nào của anh?
Ngón hồng không có anh
Ngón đỏ không có anh
Xám, đen không có anh
Hay anh ở trong màu tím?
Cũng không!
Anh ở trong ngón chưa mọc ra…









♥♥♥♥♥♥♥♥♥

MỘT NGÀY SAY


Một ngày
rũ bỏ những mối tơ công việc
khép lại
những lo toan,
căng thẳng
balô lên đường!
Bỏ lại sau lưng
tiếng còi xe inh ỏi
màn khói bụi vây trời...
Ta đi tìm vùng đất mới
nơi ta có thể căng tràn lồng ngực
hát nghêu ngao cùng những đàn chim
nằm xoải người trên thảm cỏ
nghe hơi thở đất lành!
ngắm cánh diều no gió trên nền trời xanh
lâng lâng, rợp ngời
ta như lạc vào thiên đường cùng đàn bướm
những cánh bướm đủ màu như muốn cất ta lên!
ngắt một loài hoa không tên
kết thành chiếc nhẫn
tặng con kỳ nhông đổi màu
Diệu kỳ thay!
tán cổ thụ như một nốt ghi-ta xanh
hòa âm cùng bọt nước trắng xóa
nơi thác cao
Suỵt! khẽ nào!
nhắm mắt
lắng nghe
bản nhạc thiên nhiên như du dương, như réo rắt, như trầm, như bổng...
Ôi! cuộc sống!
Ta say!
...
Một chú hươu sao
nhìn ta mỉm cười...









♥♥♥♥♥♥♥♥♥

 

NGƯỜI PHỤ NỮ ĐỢI CHỒNG


Người phụ nữ đợi chồng
Bên gốc xoài ngập màu đêm
Gió như những đứa trẻ vô tâm nghịch làn tóc
Rồi ngập ngừng khi thấy bóng thời gian

Đã bao tháng năm
Khi những đứa con đã đi vào miền cổ tích
Người phụ nữ đợi chồng nơi góc tối
Đôi mắt thăm thẳm
Âu lo

Người chồng trở về sau những cuộc say
Hát, cười, và nói
Xen lẫn cả tiếng trách người, tiếng oán đời và những tiếng tát tay
“Anh ấy đang say!”
Và cứ thế trên bức tường nhem nhúa
In bóng người phụ nữ
Lấy khăn lau cho chồng…







♥♥♥♥♥♥♥♥♥


ĐÊM TRÊN CẦU QUANG TRUNG


Đêm trên cầu Quang Trung
Gió ngốn ngấu từng khuôn mặt
Một chiếc xe, ba mái đầu

Có một mái đầu mang hình tam giác
chất chứa những suy tư
lôgic những dự định
rắn rỏi phát ngôn
lạnh hơn gió
tròn xoe mười đầu ngón tay

Có mái đầu mang hình tròn bị hở
cứ xoay vòng những suy nghĩ vô tư
những suy nghĩ giống chiếc lá đói màu bên mép đường thành thị
chốc chốc kẹo mút màu hồng
ngoảnh lại tóc đã thành màu nấm
cái đầu tròn bị hở
trọn rối những giấc mơ…

Một mái đầu không có hình để gọi
rối rắm
vô ngôn
giọt nước mắt màu nâu rớt trên mái đầu
lạ kỳ!
không vỡ!
nó lồng vào mái tóc rối rắm những hình thù
luồn vào trong hốc mắt
ngủ quên…

Đêm trên cầu Quang Trung
Không bóng người câu cá
Ba mái đầu và một chiếc xe
Lặng nhìn
Dòng sông vẫn hát…




♥♥♥♥♥♥♥♥♥


Mời đọc thêm tại: http://www.vannghesongcuulong.org.vn/modules.php?name=News&op=viewst&sid=9720