PN - Không hiểu sao dạo này bà xã hay nhắc tôi “cắt bớt tóc đi”. Mấy chục năm nay dù tôi để tóc dài tới đâu cũng không nghe vợ can ngăn gì. Tuần rồi, vợ lại nhắc: “Tóc tai gì mà dài quá”. Tôi nhìn vô gương như mọi lần, và cũng như mọi lần, tôi nói vui: “Tóc dài quá vai như vầy mới càng bụi chớ em. Để hơn hai năm rồi mới được như vậy đó”. Bà xã đưa tay hứng một lọn tóc dài bên vai tôi rồi nói: “Bụi đâu không thấy, chỉ thấy cái hình hài hom hem của anh thôi”.
“Khiếp!”, tôi nghĩ thầm trong bụng. Sao bà xã mình lại có cái nhìn và nhận xét “lạ lùng” như vậy. Nó làm cho tôi hơi hoang mang một chút, nhưng khi soi gương, tôi lại nhìn thấy mình quá “quen thuộc bụi đời” và vẫn “đáng yêu”. Mà sống trên đời này, có gì dễ thương cho bằng sự… nhẹ dạ cả tin, ngay cả với chính mình. Vợ lại nói nhỏ trước khi tôi đi làm: “Hay là anh thử nhờ ai chụp hình đi, anh sẽ nhìn lại mình rõ hơn”.
“Chụp hình mình? Để nhìn lại mình?”, cái ý kiến này của vợ cũng thiệt lạ đời. Và tôi làm thử. Anh bạn nhà báo xách máy tới văn phòng chụp búa xua mấy chục tấm hình rồi chuyển qua máy vi tính, kêu tôi xem. Hết hồn! Trời đất, mình đây sao? Nhìn trước, nhìn quanh, nhìn sau rồi nhìn lại… chính mình. Bụi đời cái nỗi gì mà tóc tai lơ thơ rũ rượi! Hoàn toàn không hợp với cái tuổi trung niên nữa rồi. Ngày xưa trai trẻ thì khác. Thần thái này đúng là… hom hem thiệt. Mà có ông chồng nào lại thích mình… hom hem? Vậy mà lâu nay khi nghĩ về mình, tôi cứ thích tha thẩn với câu Kiều này:“Bắt phong trần phải phong trần” và một lời ca của Trịnh Công Sơn:“Nhìn lại mình đời đã xanh rêu”…
Giờ mới thấy người phụ nữ thiệt là tinh tế trong chuyện gia đình tuy nhỏ nhưng không nhỏ: đôi khi phải biết “nhìn lại mình” đúng với cái nghĩa đen của nó trước khi ngẫm nghĩ về cái nghĩa bóng. Chưa nói chuyện người vợ dường như muốn nhắc khéo ông chồng, rằng cái câu xưa của cha ông mình nay vẫn còn đáng nể:“Cái răng cái tóc là gốc con người”.
Thế là hôm sau tôi ghé chỗ cái quán hớt tóc ở đầu hẻm. Chỉ sau mười phút, chàng trai chủ quán đã xén bớt hơn nửa chiều dài cái mái tóc kia một cách điệu nghệ, rồi nói: “Như vầy thì hợp với tuổi của chú hơn”. Nhìn vô gương, trong giây lát, tôi đã... gặp lại chính mình. Rồi dường như có một thứ tình cảm buồn thương nhè nhẹ dâng lên trong lòng; con hẻm nhỏ vẫn đầy âm thanh như vậy mà sao tự dưng ta nghe thấy cuộc sống này nó êm ả quá, đáng yêu quá.
Sáng nay đang ngồi họp thì nhận được tin nhắn của cô bạn đồng nghiệp ngồi đối diện: “Tóc anh đẹp gần bằng tóc em rồi đó”. Tôi nghịch ngợm nhắn lại: “Tóc ánh... thép đó”. Rồi nhủ thầm trong bụng: “Cảm ơn bà xã”.
Ảnh: Võ Thành Lân |
============================
Mời đọc thêm trên Phụ Nữ Online:
http://phunuonline.com.vn/tinh-yeu-hon-nhan/goc-dan-ong/cam-on-ba-xa/a70627.html