Cặm cụi với nhau mỗi ngày, không hay cuối năm đã tới. Vậy là ta đã cùng nhau sống qua hai mùa mưa nắng phương Nam, bốn mùa xuân hạ thu đông phương Bắc, hơn mười cơn bão miền Trung. Như hạt bụi, như cơn gió, ta hòa vào đời ta, vào đời nhau, vào từng sát-na cuộc sống phố phường thôn quê núi non biển cả. Và ta cùng nhau đi trong vũ trụ, như bài thơ hai câu mô tả Trái Đất hay lạ lùng của nhà thơ Huy Cận tặng bạn thơ Xuân Diệu:
Trái đất ba phần tư nước mắt
Đi như giọt lệ giữa không trung
Trong cuộc “đi”, cuộc “tồn tại” đó, đôi khi ta cảm thấy mệt nhoài chuyện áo cơm vì nền kinh tế nước nhà xuống lên lũ lụt. Đôi khi, như lúc này đây, nhắm mắt lại, lim dim tưởng tượng ta đang bay cùng muôn loài trong vũ trụ thì lại cháy lên câu hỏi ngàn năm: Tồn tại hay không tồn tại? Ta sống có ý nghĩa gì trong cõi đời này?
Lại lim dim chìm đắm suy tư cùng nước mắt đã hóa thành giọt lệ của trái đất đang đi trong không trung kia, ta bừng tỉnh hiểu ra rằng tồn tại này chính là cõi người ta. Những chuyện đại loại như số phận, niềm tin, lí trí, tình cảm, ngẫu nhiên, tất nhiên, sức mạnh, dục vọng, hạnh phúc, khổ đau… hết thảy rồi cũng trôi chảy trong cõi người ta.
“Thế nhưng ý nghĩa cuộc sống này là gì nếu không phải là sự ngẫu nhiên của số phận và từ đó mới có sức mạnh của niềm tin”. Đó là một câu xuất thần và ám ảnh trong một bài báo bàn toàn chuyện kinh tế toàn cầu và tự do thương mại, của một người bạn. Và cũng như hai câu thơ trên, nó làm thức dậy tình yêu cuộc sống. Rằng đừng mãi toan tính và ham muốn tham lam đến tận cùng lí trí nữa. Mà quên rằng thực ra mình đang trôi đi, chảy đi và cháy lên như dòng sông và ngọn lửa giữa đất trời này. Ở đó, có những điều nho nhỏ chỉ có được với con người, tỉ như một giọt máu đào hơn ao nước lã hay miếng khi đói bằng gói khi no.
Và như vậy, xin gửi tặng bạn đọc thêm mấy dòng thơ lãng đãng này, trong cõi người ta:
1.
Ta yêu nhau và ta huyễn hoặc nhauDấu phẩy lập lờ lai rai thực dụng
Dấu chấm hoài nghi hẹn hò mộng mị
Cô đơn tận cùng là những dấu than
Khi cả hai đã hòa nhập điêu tàn
2.
Khi cả hai đã hòa nhập điêu tànMới bừng tỉnh chẳng bao giờ hai là một
Rốt cuộc trọn một đời ta có mặt
Là tình tang huyễn hoặc cô đơn
3.
Ồ vâng ạ cô đơn và huyễn hoặcThế mà hay cho em bước theo cùng
Bờ vực thẳm lỡ chàng chóng mặt
Em níu chàng khỏi rớt xuống thâm cung