Thứ Ba, 31 tháng 7, 2007

ngọn gió đông


Thế hết một thời hoang chúa
Ngọn gió đông buốt giá tim người
Em thảng thốt đền đài nhung lụa
Rờn rợn đau muôn tiếng khóc cười


Thế là tắt lịm sơ đồ lý trí
Chút tro tàn heo hút gió đông
Giữa bàng bạc gươm đao kỹ trị
Sa mạc im lìm lạnh lẽo vùi chôn


Em xiêm áo bước ra từ gió
Cô liêu chiều hoang mạc phong phanh
Hoàng hôn xuống phía trời tây đó
Đây phương đông bình minh mong manh


Chỉ còn lại một mình em bé bỏng
Giữa vô cùng trời đất u minh
Ta mạnh mẽ ôm em mềm mỏng
Càn khôn đâu phải chốn vô tình










Cần Thơ, 14-12-2003

Không có nhận xét nào: