Em sắp bàn tay anh kề bàn tay em
Anh gân guốc nửa đời mưa nắng
Em thon thả năm ngón dài xa vắng
Thời gian có bao giờ phôi pha
Em xòe mười ngón tay bông hoa
Che tinh nghịch khuôn mặt người con gái
Ngắm nhìn anh phong trần qua kẻ lá
Em gọi tên thời gian chênh vênh
Ta áp vào nhau từng ngón lênh đênh
Thời gian có bao giờ trở lại
Chầm chậm hoàng hôn rơi vào ân ái
Bình minh trong sạch mông mênh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét