Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Thơ của một nhà giáo



Tác giả tập thơ Vết thời gian (NXB Hội Nhà văn, tháng 6.2013) là Ths Nguyễn Thanh Toàn, giảng viên Khoa Thủy sản Trường ĐH Cần Thơ, sinh năm 1960, quê Thái Bình, hội viện Hội Nhà văn TP.Cần Thơ. Lâu nay làm thơ anh ký bút danh Nắng Xuân, lần này chọn 58 bài thơ in thành tập, anh giữ tên thật.



Quê phương Bắc, định cư ở vùng đồng bằng sông nước phương Nam, lại làm nghề giảng dạy ở ngành thủy sản, thơ Nguyễn Thanh Toàn như những trang giáo án của cảm xúc. Trong bài Chuyện tình sông Hậu, anh mượn dòng sông để nói chuyện đời. Khúc đầu: Hậu Giang ơi!/Thương nhớ bồi hồi!/Dòng chảy xuôi có bao giờ hiểu được/… Mỗi cuộc đời sinh ra như đã biết yêu/ Yêu quê hương, yêu bến bờ, nguồn cội/ Yêu câu ca dao, yêu giọng hò diệu vợi / Yêu cái nhìn như đốt lửa… khát lòng nhau. Hai khúc cuối, chuyện của đời mình: Từ chối sông Đà, sông Đuống, sông La/ Hương Giang, La Ngà, Đồng Nai, Vàm Cỏ…/ Gái đoan trang, hàng trăm đám ngỏ/ Vẫn chung thủy đợi chờ dù biết rất xa anh/ Hậu Giang đôi bờ cây lá lên xanh/ Đi nhớ mãi, chân tình lưu luyến mãi/ Hẹn hò em mùa thu hoạch trái/ Chín ngọt tình yêu như thuở mới ban đầu/ Em đón anh về, ta say đắm bên nhau…

Là nhà giáo mang tâm hồn thơ ca, Nguyễn Thanh Toàn thường ghi lại cảm xúc của mình trước những sự kiện kinh tế xã hội trong đời sống. Thí dụ trước sự kiện khánh thành cầu Cần Thơ bắc qua sông Hậu, anh viết bài Chiếc cầu mở lối tương lai có những hình ảnh bình dân và chất phác như vầy: Cầu Cần Thơ, mang dáng vóc kỷ nguyên/ Cõng sức trẻ xứ Chín Rồng nhập cuộc/ Đánh thức tiềm năng của miền sông nước/ Dang vòng tay chào đón bạn muôn phương…

Trong bài Về Ba Tri nhớ cụ Đồ Chiểu, nhà giáo Nguyễn Thanh Toàn đã Đốt nhang thầm nguyện trước đền/ Nương làn gió thuận/ xuôi thuyền thơ ca để tự nhắc nhở mình, kẻ hậu sinh của bậc tiền hiền “chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm”: Ở đời phải ráng giữ mình/ Đức như gốc rễ, còn tình tay chân…

Tình yêu ở tuổi trung niên trong tâm hồn nhà giáo này khổ đau và lãng mạn đến dường nào mà anh lại chọn bài thơ Vết thời gian làm tựa đề cho cả tập thơ? Có phải nó ở đây: Như con sóng/ khi triều dâng để lại/ Trên cát hằn/ đầy những vết thời gian… Hay là đây: Dòng thời gian/ vẫn cuộn chảy không ngừng/ Đừng ngã gục/ và cũng đừng bỏ cuộc.

Dù sao, tình yêu vẫn còn đó. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh từng ký bút danh Nắng Xuân. Trong bài Nắng xuân, thầy giáo Nguyễn Thanh Toàn đằm thắm viết: Uống từng giọt nắng xuân/ Càng uống càng thấy khát/ Hương mùa hoa ngào ngạt/ Lắng sâu tận đáy lòng. ■


Bài đã đăng trên báo Thanh Niên:
http://www.thanhnien.com.vn/pages/20130903/tho-cua-mot-nha-giao.aspx

Không có nhận xét nào: