Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Ngày một mình



* Ngọc

Anh xâu lại buổi chiều rơi rụng
Đã lăn tròn trên bờ bãi hoang vu
Thành chuỗi hạt ngọc ngà thơ mộng
Vòng tay em âu yếm mịt mù




* Tắm

Trong dòng nước nóng
Anh nhìn thấy em
Tòa sen lấp lánh
Thân tâm bình an



* Ngủ

Rủ bỏ một ngày suy nghĩ
Một ngày hành hạ lẫn nhau
Những nô lệ và phi lý
Ta lang thang trôi tự do



* Đọc

Đánh dấu trang sách đọc dở
Bằng chuỗi hạt vừa xâu lại
Mười bốn giọt lệ đá núi
Thì thầm trò chuyện biển khơi



* Quên

- Chắc một ngày nào đó
Em quên hết mọi người

- Có những người đáng quên
Vì chẳng cần phải nhớ




 

1 nhận xét:

truongcongkha nói...

bài thơ trù tượng...như tui vẫn hiểu được cái gốc của nó. Chắc chỉ có những người giống nhau về "tâm hồn" và thích dại "yêu" mới có được. chẳng qua cũng là những bài học của tâm hồn.
Á anh KKKK