Đồng tiền mất giá trượt dài như hòn đá lăn ào
xuống vực
Trớ trêu là đá lao xuống còn tiền lại lao lên
Khái niệm “trượt” ta quen dùng như một trò chơi
chữ độc ác thông minh
Chiều qua phà Cần Thơ anh lại nghe người ăn xin
mù hát buồn đau câu vọng cổ
Và mười đồng của ai cho rơi vào chiếc xô nhôm
như một tiếng thở dài
Mười đồng này ai trượt giá cho ai
Về bến xe miền Tây giữa mưa khuya nhòa ánh điện
Cô gái nào níu kéo ba lô
Anh bộ đội đi theo em nghỉ
Không trượt đâu vẫn giá giang hồ
Buốt giá trong lòng chợt nhớ buổi chia tay
Em so sánh giá củ khoai lang lúc bấy giờ và năm ngoái
Rất bình tĩnh lạnh lùng nhìn anh em nói
Trượt giá hết rồi kể cả tình yêu
Anh không tin đâu
Dù lòng vẫn đau nhiều
Cần Thơ Sài Gòn, tháng 10-1989
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét